Danh sách Blog của Tôi

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011

Moulin Rouge ! (2001) - Love is worth everything we pay

Một film nằm trong top 5 của tôi. Tôi không nhớ đã xem bao nhiêu lần, có lẽ chỉ ít hơn Vô gian đạo. Lần đầu tiên tôi xem Moulin Rouge, tôi nghĩ làm film musical được đến thế này là cùng. Cảm xúc giống như khi tôi xem The dark knight, nghĩ làm film anh hùng truyện tranh thì đến thế này là cùng. Nhưng lần thứ hai xem lại siêu phẩm người dơi mà imdb rate trên 9 điểm ấy, nó đã mất đi ánh hào quang hành động của lần đầu, nó tầm thường hẳn đi với chủ nghĩa anh hùng cá nhân mị dân đặc trưng cùng với triết lý thiện - ác ba xu của Hollywood. Trong khi ấy, cứ mỗi lần xem Moulin Rouge, tôi, và rất nhiều người khác nữa, lại khám phá ra mình vẫn có thể xúc động đến thế về một câu chuyện đã gần như thuộc nằm lòng, bởi để làm rung động trái tim con người, có lẽ không cần gì nhiều hơn là một thứ tự nhiên, đơn giản và trong sạch, như tình yêu.



Xem đã nhiều lần thế, vậy mà không biết bắt đầu từ đâu. Thôi thì trăm nghe không bằng mắt thấy, hơi tiếc là các clips trên youtube chất lượng hình ảnh và âm thanh không được tốt :

One day I'll fly away


Your Song


Không cần phải cố gắng nhớ lại hết những bộ phim mình đã xem, tôi có thể khẳng định với bản thân rằng Nicole Kidman của Moulin Rouge là cô gái đẹp nhất tôi từng thấy. Cô xứng đáng vào vai "viên kim cương" của Cối xay gió đỏ. Về ngoại hình, tất nhiên rồi, ai cũng có thể thấy vẻ đẹp theo kiểu glamorous lady của cô : cao, mảnh mai, mềm mại, làn da trắng, khuôn mặt đẹp, một nàng thiên nga thực sự. Nhưng không chỉ có thế, ở Nicole Kidman, nhất là Nicole của cái năm 2001 này, có những thứ khiến cô vượt xa những người đàn bà đẹp khác. Đấy có thể nói là sự viên mãn của một đóa hoa đã nở nhưng chưa quá lâu, đang ở trong thời kỳ đẹp nhất. Ở tuổi 34, cô đã khác hẳn Nicole Kidman sexy của Dead Calm (1989). Vầng trán rộng và cao, gương mặt thông minh. Là một người phụ nữ ý thức rõ rệt về nhan sắc của mình, trên mặt và trong ánh mắt của cô không hề có dấu vết của sự kiêu ngạo, lạnh lùng rất khó che dấu ở những cái mặt nạ rỗng tuếch khác, đặc biệt phổ biến ở những người đẹp châu á với vốn văn hóa thấp. Giống như Audrey Hepburn, cô là một người đàn bà lộng lẫy và gợi cảm chết người, vậy mà sắc đẹp ấy không hề tạo nên ở những người đàn ông những suy nghĩ dung tục, thèm khát. Hẳn là bởi chiều sâu tâm hồn của cô. Mặt khác tôi nghĩ mặc dù Nicole nữ tính hơn Audrey Hepburn, cô cũng hơn cả về sự ấm áp. Vào vai Satine, một kỹ nữ luôn hát "Diamond is a girl's best friend", hay "I am a material girl, in a material world", cô biểu đạt ra vô số những sắc thái cảm xúc khác nhau, một khả năng chỉ có ở những người EQ rất cao. Giọng hát của cô đáng yêu đến không ngờ. Cô làm người xem nhanh chóng nhận ra dưới cái vỏ thực dụng của Satine là một cô gái thông minh, hài hước, dễ gần, và cô vẫn gìn giữ được hy vọng về một tình yêu chân chính, gìn giữ niềm tin ấy với một sự dịu dàng và nhẫn nại rất cảm động. Nicole Kidman là một viên kim cương, còn Satine là thời khắc đẹp nhất của viên kim cương ấy. Tom Cruise là một thằng ngu.

Elephant love medley


Ewan McGregor cũng là một diễn viên tài năng. Cái mà gương mặt không được đặc biệt cho lắm của anh thiếu, anh bù lại bằng diễn xuất. Anh hát rất hay, hơn cả Banderas. Vào vai Christian, anh hóa thân thành một nhà văn trẻ, tài năng, nhưng có phần ngây thơ trẻ dại, luôn thể hiện một khát khao tuyệt đối với tình yêu. Nhân vật này lại có cả khía cạnh quyến rũ bất ngờ của một người đàn ông biết mình muốn gì. Nicole Kidman và Ewan McGregor đã tạo nên một cặp đôi có thể nói là đẹp nhất trong lịch sử điện ảnh. Khi một người hiện diện trên màn ảnh, khán giả có thể cảm được tim người kia đập nhanh hơn. Người ta không còn thấy Nicole và Ewan, mà chỉ thấy Satine và Christian, hai kẻ đang yêu. Sự say mê khi ở cạnh nhau, sự đau đớn khi bị chia cắt, hạnh phúc và tuyệt vọng, cái chemistry giữa hai người vượt xa những mối tình trên film nổi tiếng khác như trong Titanic, Phantom of the opera, thậm chí hơn cả The english patient, Shakespeare in love. Công này phải kể đến đạo diễn Baz Luhrmann, người không thành công lắm hai film tình cảm khác là Romeo + Juliet (1996) và Australia (2008).

Come what may


Một bài original của Moulin Rouge. Nó còn có tên khác là "Lovers' secret song".

El Tango de Roxanne

Bài này vũ đạo quá đẹp, quay tốt, hay hơn nguyên gốc.

The show must go on


Come what may (final)


Sure looks like it, but it's not a happy ending. Tears flow afterward. Then you feel, you have a heart and a soul. Isn't it a good feeling ?

-------------

Note :

Không thể tin nổi là đây lại là một trong những film bị review 1 sao (thấp nhất) nhiều nhất trên imdb, với hàng loạt tính từ như là giả dối, rởm đời, điếc tai, lộn mửa, copycat, trò xiếc, với những người bảo rằng họ không thể chịu nổi phải bỏ về sau vài chục phút, phí hoài một khoảng thời gian quý báu trong cuộc đời họ cho một bộ phim "dở nhất" từng được trình chiếu. Tất nhiên, số review 10 sao còn nhiều hơn nhiều, rốt cục Moulin Rouge đứng ở rating 7.7, quá thấp so với giá trị thật.

Hãy cho họ một cơ hội trước khi kết luận họ là những đứa bệnh hoạn đói khát sự chú ý. Những lý do chính để họ chê film này là gì ? Thứ nhất, họ nói Moulin Rouge không có tính original, cóp nhặt mỗi chỗ một tí ghép lại thành film. Lý do này ngu không thể tả nổi, thử kể một film musical mà nhạc sĩ phải sáng tác mới tất cả các bài hát ? Không tồn tại. Nếu nói thế thì tất cả các film musical như Phantom of the opera, Mamma Mia v..v... đều là thứ đáng vứt vào sọt rác, vì chả có bài nào mới cả ; Quentin Tarantino sẽ là một thằng thiểu năng chỉ biết xào lại các thứ có sẵn. Vấn đề là người ta biết lấy cái gì, lấy bao nhiêu, làm mới và đặt những thứ đó trong một sự hài hòa thế nào. Moulin Rouge đã kết hợp mọi thứ hoàn hảo, bắt đầu bằng bản cover lại Nature boy của Nat King Cole, tiếp đó là các bài hát thuộc nhiều phong cách và thể loại khác nhau. Có thể kể ra : The sound of music, Lady Marmalade, Rythm of the Night, Smells like teen Spirit (Nirvana), Material Girl, Like a Virgin (Madonna), Your Song (Elton John), Diamonds are a girl's best friend (Marilyn Monroe), Roxanne (The police), và The show must go on (Queen). Và thật ra các bài hát trong Moulin Rouge khác khá xa nguyên bản, nhiều khi có sắc thái hoàn toàn mới (ví dụ bài The show must go on), thậm chí hay hơn (El Tango de Roxanne, One day I'll fly away), và đương nhiên cũng có những bài original tuyệt vời như Elephant love medley, Come what may. Trong Moulin Rouge, số lượng bài hay rất nhiều lại đa dạng, vì thế người xem không có cảm giác bị nghe đi nghe lại một giai điệu, điều thường thấy ở các musicals khác.

Thứ hai, họ nói Moulin Rouge màu sắc quá đậm, tiết tấu quá nhanh, sử dụng kỹ xảo máy tính quá nhiều. Cái cuối cùng là điêu toa, còn hai cái đầu thì giống như chê một cô rằng cơ thể con gái gì mà quá mềm mại, nhanh nhẹn và biểu cảm. Một trong những lý do khiến Moulin Rouge hay hơn hẳn các film khác chính là tiết tấu nhanh của nó, đưa khán giả từ cảm xúc này đến cảm xúc khác không ngừng nghỉ, không một phút buồn chán.

Thứ ba, họ chê mối tình trong film là trẻ con, nông cạn. Chắc những người này chả có mối tình nào khi còn trẻ. Những kẻ mòn mỏi không còn cảm thấy gì, không có khả năng rung động. Những kẻ tự hào mình già cỗi và vô cảm. Christian và Satine đều mới chỉ hơn hai mươi tuổi, bối cảnh trong film là năm 1899, châu Âu vẫn ở trong thời kỳ chủ nghĩa lãng mạn. Khi ấy chuyện một chàng trai trẻ yêu một cô gái xinh đẹp từ cái nhìn đầu tiên là quá bình thường. Chúng ta đã được xem nhiều đến gần như thuộc lòng những mối tình kiểu này. Dù vậy, tình yêu của hai nhân vật chính thuyết phục đến từng ánh mắt, từng từ từng âm được hát ra. Khách quan mà nói, Moulin Rouge đã đưa vẻ đẹp của những mối tình đặc trưng của thời kỳ đó lên một tầm cao mới.

Kết luận : cái gì đẹp, hay thì cũng thế cả thôi, luôn có những kẻ xông vào bôi nhọ để chứng tỏ cái tôi. Những kẻ bệnh hoạn đói khát sự chú ý, không hơn.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét